Tôi và vợ tôi đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, cùng xây dựng một gia đình đầy ắp những kỷ niệm đẹp. Cô ấy là một người phụ nữ tuyệt vời, luôn chu toàn mọi việc và hy sinh rất nhiều cho chồng con. Nhưng có lẽ, sự hy sinh ấy cũng chính là điều khiến cô ấy rời xa chúng tôi mãi mãi trong một hoàn cảnh mà đến giờ tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Cách đây một năm, vợ tôi bắt đầu xuất hiện những cơn ho kéo dài, lúc đầu chỉ là những cơn ho nhẹ nên cô ấy không để ý. Tôi cũng nhiều lần khuyên cô đi khám, nhưng cô ấy luôn gạt đi với lý do bận công việc, bận chăm sóc con cái.
Đến khi những cơn ho ngày một nghiêm trọng hơn, vợ thường xuyên mệt mỏi và sút cân nhanh chóng, tôi mới quyết liệt đưa cô đến bệnh viện. Kết quả như sét đánh ngang tai: vợ tôi bị ung thư phổi giai đoạn hai.
Dù vậy, bác sĩ cho biết bệnh của cô vẫn có khả năng kiểm soát tốt nếu tuân thủ phác đồ điều trị. Nếu được chăm sóc cẩn thận, cô ấy có thể sống thêm 7-10 năm nữa. Nghe những lời này, tôi thầm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù biết căn bệnh là nặng, tôi vẫn hy vọng rằng chúng tôi sẽ còn nhiều thời gian để cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua.
Nhưng vợ tôi thì lại khác. Cô ấy lo lắng nhiều hơn cho gia đình, luôn nghĩ rằng bệnh của mình sẽ trở thành gánh nặng cho tôi và các con. Cô bắt đầu lặng lẽ sắp xếp mọi thứ trong nhà, viết sẵn những lời dặn dò và thậm chí cả danh sách các món ăn mà tôi có thể nấu cho hai đứa nhỏ.
Rồi đến cái ngày định mệnh ấy, mẹ vợ tôi qua đời đột ngột vì tuổi già và bệnh tật. Sự ra đi của bà là một cú sốc lớn đối với vợ tôi. Lúc đó, sức khỏe của cô ấy đã không còn tốt như trước, nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy, kiên quyết đến dự tang lễ mẹ. Tôi đã hết lời khuyên nhủ, bác sĩ cũng nói rõ rằng cô ấy cần phải nghỉ ngơi, tránh di chuyển và xúc động mạnh, nhưng cô ấy không nghe. Vợ tôi chỉ nói: “Đó là mẹ em, em không thể không về.”
Ảnh minh họa
Trong những ngày tang lễ, tôi thấy vợ mình gắng sức lo liệu mọi việc, từ việc chuẩn bị đến tiếp khách, dù gương mặt cô xanh xao và hơi thở trở nên nặng nhọc hơn. Tôi thật sự rất lo lắng, nhưng cô ấy lại không để tôi xen vào, luôn bảo rằng: “Em ổn mà, chỉ cần hết tang mẹ, em sẽ nghỉ.”
Nhưng đến khi lễ tang kết thúc, cô hoàn toàn kiệt sức. Về đến nhà, cô nằm liệt trên giường, không ăn uống được gì. Tôi hốt hoảng đưa cô đến bệnh viện, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Bác sĩ nói rằng sức khỏe của cô đã bị tổn hại nghiêm trọng vì những ngày vừa qua, căn bệnh ung thư cũng vì thế mà tiến triển nhanh chóng. Chỉ trong vòng ba ngày, vợ tôi từ một người vẫn còn khả năng sống thêm nhiều năm nữa, đã không thể qua khỏi. Tôi không thể tin được rằng cô ấy đã rời xa chúng tôi mãi mãi.
Giây phút cuối cùng, tôi nắm chặt tay cô, nước mắt không ngừng rơi. Cô ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng không thành lời, chỉ nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lo lắng và yêu thương. Tôi thì thầm bên tai cô: “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc các con, sẽ sống tốt vì chúng ta.” Và rồi, cô ấy khép mắt lại, rời xa tôi mãi mãi.
Nỗi đau này, không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Vợ tôi ra đi khi tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần, khi tôi vẫn còn hy vọng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhà bỗng chốc trở nên trống trải, lạnh lẽo đến mức tôi không dám về một mình vào buổi tối. Hai đứa con tôi, dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết chúng cũng rất đau buồn. Con trai lớn của tôi đang học đại học, cháu cố gắng chăm sóc em gái và làm chỗ dựa cho tôi. Con gái út của tôi, chỉ mới lớp 9, nhưng đã phải chịu mất mát lớn đến vậy.
Sau những mất mát này, tôi nhận ra một điều quan trọng: sức khỏe là điều quý giá nhất. Vợ tôi là người sống vì gia đình, vì những người thân yêu, nhưng lại quên mất bản thân mình. Cô ấy luôn đặt người khác lên trên, đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Nếu cô ấy chịu nghỉ ngơi, chịu lắng nghe cơ thể mình hơn, có lẽ cô ấy vẫn còn ở đây, bên tôi và các con.
Tôi muốn gửi lời nhắn đến tất cả mọi người, nhất là những ai đã ở tuổi trung niên, rằng hãy biết quý trọng sức khỏe của mình. Đừng để những lo toan, áp lực khiến bạn bỏ quên bản thân. Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, và không ai biết trước ngày mai sẽ ra sao. Hãy dành thời gian chăm sóc chính mình, yêu thương bản thân và trân trọng từng khoảnh khắc với những người mình yêu.
Giờ đây, tôi chỉ còn lại ký ức về vợ để làm động lực sống tiếp. Tôi sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm với hai đứa con, sẽ sống thật tốt để vợ tôi ở nơi xa có thể yên lòng. Nhưng nỗi đau mất đi người bạn đời, người đã đồng hành cùng mình suốt chặng đường dài, sẽ mãi mãi là vết thương không bao giờ lành.
Nguồn: https://www.webtretho.com/p/me-vo-vua-mat-duoc-3-ngay-vo-toi-cung-qua-doi-co-ay-bi-k-nhung-chua-phai-giai-doan-nang