Câu chuyện của tôi bắt đầu từ một quyết định mà tôi tưởng chừng như đơn giản nhưng lại có ảnh hưởng sâu sắc, khiến tôi bứt rứt trong suốt nhiều năm. Vào một ngày cận Tết của 10 năm trước, tôi quyết định cho một người bảo mẫu mà tôi rất tin tưởng vay một khoản tiền lớn hơn 1 tỷ đồng.
Cô ấy tên là Tiểu Lan, một cô gái thông minh và chăm chỉ, luôn hết lòng vì công việc. Tiểu Lan đã làm việc với tôi suốt một thời gian dài.
Cô là một người bảo mẫu đáng tin cậy, với thái độ làm việc tận tâm, luôn chăm chỉ, nỗ lực. Tiểu Lan chăm sóc gia đình tôi như chính gia đình mình, khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm. Khi cô ấy bày tỏ mong muốn trở về quê hương để xây dựng một ngôi nhà khang trang để bố mẹ đón Tết, tôi cảm thấy rất mừng cho cô ấy.
Vậy nên, khi Tiểu Lan ngỏ ý muốn vay một khoản tiền lớn để thực hiện ước mơ này, tôi đã không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn. Bởi tôi tin tưởng cô ấy, Tiểu Lan từ một người con gái nghèo khó, giờ đây cô ấy đã có cơ hội thay đổi cuộc sống, phụ giúp cha mẹ và xây dựng được tổ ấm cho chính mình.
Sau khi lấy tiền từ tôi, cô ấy đã xin tôi nghỉ và nói rằng sẽ về quê trong vài tháng và sẽ thường xuyên liên lạc với tôi. Nhưng sau một thời gian, những cuộc gọi, tin nhắn liên lạc dần trở nên ít đi. Đầu tiên là một tuần cô ấy gọi tôi 1 lần, sai là 1 tháng 1 lần, và rồi 3 tháng mới nhận được một cuộc gọi.