Tôi bay về sau chuyến công tác. Trên máy bay, ngồi cùng một chị rất dễ thương. Khi máy bay hạ cánh, chị hỏi tôi: “Có ai đón em không?”. Tôi mới chợt nhớ đến lời chồng dặn: “Lúc xuống sân bay em cứ bắt taxi về, đừng có mà mặc cả”. “Không có ai ạ”, tôi trả lời. Xuống sân bay, cậu em trai đến đón chị gái mình và cho tôi đi nhờ một đoạn. Đến chỗ hai chị em phải rẽ hướng khác, tôi xuống xe. Trời mùa đông, gió rất buốt, tôi tay xách nách mang, đột nhiên cảm thấy tủi thân quá… Ai ngờ…
Vợ làm nghề bán xôi đêm ở chân cầu Long Biên, ngày nào tôi cũng phụ vợ d ọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. K ì l ạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm t i ề n lại chẳng l ãi lời được bao nhiêu mà vợ còn th an đ-a u kh ắp người. Đêm hôm đó, tôi bí m ật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, t ôi s ữ ng người khi thấy vợ đang ‘n ắ n x ôi’ cho 1 người đàn ông…